Quê ngoại: Thơ – Hồ Dzếnh

Sách được đặt tại: Thư viện trung học
Tác giả: Hồ Dzếnh
Nhà XB: Văn học
Năm XB: 2016.
Hồ Dzếnh ngay từ khi xuất hiện trên văn đàn thơ ca đã trở thành một cái tên đầy ấn tượng và thu hút độc giả. Thơ của ông chủ yếu tập trung vào hai đề tài là quê hương, đất nước và cảm xúc của cá nhân. Những tác phẩm của nhà văn đều mang đậm nét trữ tình, xúc động khi đứng trước cảnh đẹp của quê hương, hay trước những sự kiện của cuộc đời. Giọng thơ mới lạ, đầy tính tự sự, biểu cảm, cũng như sự chân thật đã tạo nên một làn gió mới cho thơ ca Việt Nam thời kì bấy giờ. Khi đọc những tác phẩm của ông, độc giả dường như không có cảm giác rằng tác giả Hồ Dzếnh đang làm thơ mà như ông đang giãi bày câu chuyện, về những nỗi niềm, suy nghĩ sâu xa của chính bản thân từ nơi đáy lòng qua những câu nhẹ bẫng và ý vị mà thành thơ.
“Trong cái thế giới ngột ngạt, bít bưng, tức thở ra của những tháp ngà tiền chiến như những phần mộ lạnh buốt, thơ Hồ Dzếnh hơn cả Xuân Diệu, và theo tôi, hơn cả Nguyễn Bính đầu mùa, là những xâu chuỗi lanh lảnh nhạc vàng, gõ vui từng nhịp nắng trên mênh mang đài trán thanh niên. Tôi nhớ mãi cái cảm giác của tôi, 20 tuổi, tiếp nhận một tập thơ cốm mới đậm đà, một tập thơ mười tám cái xuân đầy, đọc mỗi câu tưởng tượng như có mật, có đường ngọt trong cổ. Thơ Hồ Dzếnh tiền chiến là cái trạng thái ngu ngơ, trong suốt nhất của một tiếng thơ mà chủ đề là tình yêu và ánh sáng. Ngó thật kỹ, Quê Ngoại không hằn một vết nhăn. Với tôi, một tập thơ đầu tay phải như thế. Phải có cái khí thế vạm vỡ của sống như một lao vào, cái vóc dáng của yêu như một kín trùm dào dạt…”
(Mai Thảo)
Có lần tôi thấy tôi yêu
Mắt nhung cô bé khăn điều cuối thôn
Lâu rồi tôi đã… hơi khôn
Biết cô hàng xóm có còn nhớ nhau